
1.
Hồn tôi đã dạy cho tôi biết yêu mến những gì người khác khinh chê và kết bạn với những kẻ mà họ sĩ nhục.
Hồn tôi đã dạy tôi hiểu rằng tình yêu tự nó tràn đầy như nhau trong kẻ yêu lẫn kẻ được yêu.
Trước kia tôi tưởng tình yêu trong tim tôi tựa như sợi chỉ mành treo chuông.
Nhưng giờ đây tôi hiểu rằng tình yêu như một vòng hào quang mà khởi điểm là chung cuộc và chung cuộc cũng chính là khởi điểm.
Nó vây bọc từng trái tim và trải rộng đến tất cả mọi trái tim.
2.
Hộn tôi đã dạy tôi biết nhận ra cái đẹp bị khuất lấp bởi ngoại hình với đầy đủ đường nét và sắc màu độc đáo.
Hồn tôi đã dạy tôi biết suy gẫm lại những gì thiên hạ chê bai cho đến khi vẻ đẹp đích thực của nó lộ ra trong dạt dào xúc cảm.
Trước kia tôi chỉ thấy cái đẹp như một ngọn đuốc lung lay giữ đám khói mịt mù.
Nhưng giờ đây khói đã bay tan,tôi chẳng thấy gì ngoài ngọn lửa.
3.
Hồn tôi đã dạy tôi biết lắng nghe những tiếng nói không được thốt thành lời.
Trước kia tôi chẳng nghe gì ngoài những tiếng thét gào khóc lóc rên siết thở than.
Giờ đây tôi biết lắng nge những âm thanh của tĩnh lặng với bản hợp xướng cửa hư không ca tụng những bí ẩn của vô hình.
4.
Hồn tôi đã dạy tôi biết thưởng thức thứ rượu nho chẳng thể ép và chẳng thể rót ra chén cốc để nâng lên môi.
Trước kia lòng khao khát của tôi chỉ như một đốm lửa giữa đống tro,chỉ cần một ngụm nước là tắt ngóm.
Nhưng giờ đây lòng khao khát của tôi đả biến thành chén cốc,xúc cảm biến thành rượu và cô đơn là thú say sưa.Giữa sa mạc khát khao vô độ này hiện ra một ốc đảo xanh niềm vui vĩnh cửu.
5.
Hồn tôi đã dạy tôi biết chạm tay vào những gì chưa được hiện hình.
Trước kia tôi tưởng những gì ta sờ mó được đều là hiện thân của dục vọng.
Nhưng giờ đây những ngón tay tôi đã biến thành sương mù thấm nhập vào những thể hữu hình trong vũ trụ và hợp nhất với những thể vô hình.
6.
Hồn tôi đã dạy tôi biết hô hấp thứ hương thơm mà chẳng loài hoa hay hương liệu nào lan tỏa.
Trước kia tôi chỉ biết mê say hương hoa trong vườn và hương trầm trong nhà.
Nhưng giờ đây tôi hít đầy lồng ngực một thứ hương thơm mà chẳng ngọn gió nào có thể đùa cợt cuốn đi.
7.
Hồn tôi đã dạy tôi biết nói tiếng SẴN SÀNG trong từng giây phút.
Trước kia tôi quyết không bao giờ đáp lại những tiếng gọi xa lạ và không bao giờ bước đi trên những lối không quen.
Giờ đây bằng TINH TẤN và TRÍ HUỆ,tôi sẽ đáp lại mọi tiếng gọi và bước đi trên mọi nẻo đường.
8.
Hồn tôi đã dạy tôi biết thời gian là vô hạn.
Trước kia tôi nuối tiếc quá khứ và mơ tưởng tương lai.Tôi cho rằng quá khứ không bao giờ trở lại và tương lai không bao giờ vươn tới.
Giờ đây tôi biết rằng phút giây hiện tại chứa đựng cả quá khứ tương lai mà ta có thể hy vọng và thực hiện.
9.
Hồn tôi đã dây tôi biết không gian là vô biên.
Trước kia tôi phân biệt không gian nên sầu khổ vì xa cách.Mỗi bước tôi đi là mỗi miền không gian tách biệt chia lìa.
Bây giờ tôi nhận ra nơi nào mình hiện hữu là nơi đó dung chứa tất cả mọi không gian.Mỗi bước tôi đi là mỗi khoảng cách ôm choàng mọi khoảng cách.
10.
Hồn tôi đã dạy tôi biết thức khi kẻ khác ngủ và ngủ khi kẻ khác thức.
Trước kia tôi cho rằng không ai có thể mơ được giấc mơ của người khác.
Giờ đây tôi biết rằng tôi có thể chiêm ngưỡng giấc mơ của người khác cũng như họ có thể chiêm ngưỡng những giấc mơ tôi.
11.
Hồn tôi đã dạy tôi chớ vui vì tiếng khen và chớ buồn vì tiếng chê.
Trước kia tôi bị tiếng đời chi phối vì không hiểu được giá trị của cần lao.
Bây giờ tôi nhận ra rằng hoa cỏ nở rộ mùa xuân và kết trái mù hè mà không cần tiếng khen.Cây cối rụng lá mù thu và trần truồng mùa đông mà chẳng sợ tiếng chê.
12.
Hồn tôi đã dạy tôi biết tôi chẳng hơn gì người tí hon mà cũng chẳng kém gã khổng lồ.
Trước kia tôi hay thương hại kẻ yếu và chống đối kẻ mạnh.
Giờ đây tôi biết rằng tôi giống cả hai.Cội nguồn của tôi cũng là cội nguồn của họ.Ý thức của tôi là ý thức của họ.Cuộc đấu tranh của tôi là cuộc đấu tranh của họ và hành trang của tôi cũng chính là hành trang của họ.
Nếu họ phạm tội thì tôi không thể vô tội.Nếu họ biếng nhác thì tôi cũng biếng lười và nếu họ chăm lo việc thiện thì tôi cũng chăm lo.
13.
Hồn tôi luôn nhắc nhở tôi :
"Ngọn đuốc trên tay ngươi chẳng phải của ngươi.
Bài ca ngươi đang hát chẳng phải do ngươi sáng tác.Bởi lẽ dù ngươi cầm ngọn đuốc nhưng ngươi không phải là ánh sáng.Dù ngươi là cây đàn nhưng ngươi không phải là nhạc sĩ khảy đàn.
14.
Hỡi các bạn thân thương,hồn tôi đã dạy tôi nhiều điều và chắc hẳn hồn bạn cũng dạy bạn nhiều điều tương tự.
Bởi vì bạn với tôi tuy hai mà một.Chẳng có gì khác biệt giữa chúng ta dù tôi có hăm hở nói nhiều còn bạn thì thanh bình im lặng.Tôi phát ngôn từ tận cùng tâm thức tôi và bạn im lặng trong tận cùng tâm thức bạn.
Tất cả đều cùng chung một bí ẩn và chứa đựng mọi bao la.
KAHLIL GIBRAN
To see a World in a Grain of Sand
And a Heaven in a Wild Flower,
Hold Infinity in the palm of your hand
And Eternity in an hour.
— William Blake. Auguries of Innocence (1789).
Để nhìn thấy thế gian trong hạt cát
Và thiên đàng giữa một đóa hoa rừng
Hãy nắm lấy vô biên trong bàn tay của bạn
Và từng giây thấy vĩnh cữu không ngừng.
YÊN HỒNG phỏng dịch
Hồn tôi đã dạy cho tôi biết yêu mến những gì người khác khinh chê và kết bạn với những kẻ mà họ sĩ nhục.
Hồn tôi đã dạy tôi hiểu rằng tình yêu tự nó tràn đầy như nhau trong kẻ yêu lẫn kẻ được yêu.
Trước kia tôi tưởng tình yêu trong tim tôi tựa như sợi chỉ mành treo chuông.
Nhưng giờ đây tôi hiểu rằng tình yêu như một vòng hào quang mà khởi điểm là chung cuộc và chung cuộc cũng chính là khởi điểm.
Nó vây bọc từng trái tim và trải rộng đến tất cả mọi trái tim.
2.
Hộn tôi đã dạy tôi biết nhận ra cái đẹp bị khuất lấp bởi ngoại hình với đầy đủ đường nét và sắc màu độc đáo.
Hồn tôi đã dạy tôi biết suy gẫm lại những gì thiên hạ chê bai cho đến khi vẻ đẹp đích thực của nó lộ ra trong dạt dào xúc cảm.
Trước kia tôi chỉ thấy cái đẹp như một ngọn đuốc lung lay giữ đám khói mịt mù.
Nhưng giờ đây khói đã bay tan,tôi chẳng thấy gì ngoài ngọn lửa.
3.
Hồn tôi đã dạy tôi biết lắng nghe những tiếng nói không được thốt thành lời.
Trước kia tôi chẳng nghe gì ngoài những tiếng thét gào khóc lóc rên siết thở than.
Giờ đây tôi biết lắng nge những âm thanh của tĩnh lặng với bản hợp xướng cửa hư không ca tụng những bí ẩn của vô hình.
4.
Hồn tôi đã dạy tôi biết thưởng thức thứ rượu nho chẳng thể ép và chẳng thể rót ra chén cốc để nâng lên môi.
Trước kia lòng khao khát của tôi chỉ như một đốm lửa giữa đống tro,chỉ cần một ngụm nước là tắt ngóm.
Nhưng giờ đây lòng khao khát của tôi đả biến thành chén cốc,xúc cảm biến thành rượu và cô đơn là thú say sưa.Giữa sa mạc khát khao vô độ này hiện ra một ốc đảo xanh niềm vui vĩnh cửu.
5.
Hồn tôi đã dạy tôi biết chạm tay vào những gì chưa được hiện hình.
Trước kia tôi tưởng những gì ta sờ mó được đều là hiện thân của dục vọng.
Nhưng giờ đây những ngón tay tôi đã biến thành sương mù thấm nhập vào những thể hữu hình trong vũ trụ và hợp nhất với những thể vô hình.
6.
Hồn tôi đã dạy tôi biết hô hấp thứ hương thơm mà chẳng loài hoa hay hương liệu nào lan tỏa.
Trước kia tôi chỉ biết mê say hương hoa trong vườn và hương trầm trong nhà.
Nhưng giờ đây tôi hít đầy lồng ngực một thứ hương thơm mà chẳng ngọn gió nào có thể đùa cợt cuốn đi.
7.
Hồn tôi đã dạy tôi biết nói tiếng SẴN SÀNG trong từng giây phút.
Trước kia tôi quyết không bao giờ đáp lại những tiếng gọi xa lạ và không bao giờ bước đi trên những lối không quen.
Giờ đây bằng TINH TẤN và TRÍ HUỆ,tôi sẽ đáp lại mọi tiếng gọi và bước đi trên mọi nẻo đường.
8.
Hồn tôi đã dạy tôi biết thời gian là vô hạn.
Trước kia tôi nuối tiếc quá khứ và mơ tưởng tương lai.Tôi cho rằng quá khứ không bao giờ trở lại và tương lai không bao giờ vươn tới.
Giờ đây tôi biết rằng phút giây hiện tại chứa đựng cả quá khứ tương lai mà ta có thể hy vọng và thực hiện.
9.
Hồn tôi đã dây tôi biết không gian là vô biên.
Trước kia tôi phân biệt không gian nên sầu khổ vì xa cách.Mỗi bước tôi đi là mỗi miền không gian tách biệt chia lìa.
Bây giờ tôi nhận ra nơi nào mình hiện hữu là nơi đó dung chứa tất cả mọi không gian.Mỗi bước tôi đi là mỗi khoảng cách ôm choàng mọi khoảng cách.
10.
Hồn tôi đã dạy tôi biết thức khi kẻ khác ngủ và ngủ khi kẻ khác thức.
Trước kia tôi cho rằng không ai có thể mơ được giấc mơ của người khác.
Giờ đây tôi biết rằng tôi có thể chiêm ngưỡng giấc mơ của người khác cũng như họ có thể chiêm ngưỡng những giấc mơ tôi.
11.
Hồn tôi đã dạy tôi chớ vui vì tiếng khen và chớ buồn vì tiếng chê.
Trước kia tôi bị tiếng đời chi phối vì không hiểu được giá trị của cần lao.
Bây giờ tôi nhận ra rằng hoa cỏ nở rộ mùa xuân và kết trái mù hè mà không cần tiếng khen.Cây cối rụng lá mù thu và trần truồng mùa đông mà chẳng sợ tiếng chê.
12.
Hồn tôi đã dạy tôi biết tôi chẳng hơn gì người tí hon mà cũng chẳng kém gã khổng lồ.
Trước kia tôi hay thương hại kẻ yếu và chống đối kẻ mạnh.
Giờ đây tôi biết rằng tôi giống cả hai.Cội nguồn của tôi cũng là cội nguồn của họ.Ý thức của tôi là ý thức của họ.Cuộc đấu tranh của tôi là cuộc đấu tranh của họ và hành trang của tôi cũng chính là hành trang của họ.
Nếu họ phạm tội thì tôi không thể vô tội.Nếu họ biếng nhác thì tôi cũng biếng lười và nếu họ chăm lo việc thiện thì tôi cũng chăm lo.
13.
Hồn tôi luôn nhắc nhở tôi :
"Ngọn đuốc trên tay ngươi chẳng phải của ngươi.
Bài ca ngươi đang hát chẳng phải do ngươi sáng tác.Bởi lẽ dù ngươi cầm ngọn đuốc nhưng ngươi không phải là ánh sáng.Dù ngươi là cây đàn nhưng ngươi không phải là nhạc sĩ khảy đàn.
14.
Hỡi các bạn thân thương,hồn tôi đã dạy tôi nhiều điều và chắc hẳn hồn bạn cũng dạy bạn nhiều điều tương tự.
Bởi vì bạn với tôi tuy hai mà một.Chẳng có gì khác biệt giữa chúng ta dù tôi có hăm hở nói nhiều còn bạn thì thanh bình im lặng.Tôi phát ngôn từ tận cùng tâm thức tôi và bạn im lặng trong tận cùng tâm thức bạn.
Tất cả đều cùng chung một bí ẩn và chứa đựng mọi bao la.
KAHLIL GIBRAN
To see a World in a Grain of Sand
And a Heaven in a Wild Flower,
Hold Infinity in the palm of your hand
And Eternity in an hour.
— William Blake. Auguries of Innocence (1789).
Để nhìn thấy thế gian trong hạt cát
Và thiên đàng giữa một đóa hoa rừng
Hãy nắm lấy vô biên trong bàn tay của bạn
Và từng giây thấy vĩnh cữu không ngừng.
YÊN HỒNG phỏng dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét